Mời các bạn đón xem các dự án nội thất:
Nội Thất
Thiết Kế Nội Thất
Nội Thất Đẹp
Mẫu Nội Thất Đẹp
Nội Thất Biệt Thự Đẹp
Trang Trí Nội Thất
Chồng bỏ đi theo người khác từ thời trẻ, bà một mình cần mẫn nuôi con, cho đến khi đứa con trai duy nhất của bà bị tử thần cướp đi vào năm 18 tuổi vì căn bệnh xuất huyết não - như một trò đùa của số phận.
Nội Thất
Thiết Kế Nội Thất
Nội Thất Đẹp
Mẫu Nội Thất Đẹp
Nội Thất Biệt Thự Đẹp
Trang Trí Nội Thất
Tiếp chúng tôi trong căn nhà rộng lớn nhưng rất ẩm thấp và cũ kỹ, bà Lê Thị Tươi (năm nay 60 tuổi) cho biết mình sống ở đây đã lâu, từ khi chồng bà bỏ đi theo người phụ nữ khác, ruồng bỏ hai mẹ con bà. Đây là căn nhà của bố mẹ bà, vì thấy con gái nuôi cháu vất vả nên cho hai mẹ con về sống cùng từ ngày ấy.
Cách đây hơn 30 năm, khi con bà vừa vào lớp 1 thì người chồng phụ bạc dứt áo ra đi, để lại cho bà mọi gánh nặng trong gia đình và một đứa con ốm yếu. Thương con, bà xin bố mẹ ruột cho về sống nhờ để có thể gửi con trong thời gian đi làm kiếm sống. Cũng vì thương con, sợ con còn nhỏ chưa hiểu chuyện và dễ tủi thân nên bà cũng nhiều lần từ chối những mối lương duyên đến với mình. Bà chỉ ước có thể nuôi con đến lúc trưởng thành, và khi đó, bà mới yên tâm lo cho thân mình. Vậy mà...
Khi vừa qua tuổi 17, con trai bà bỗng nhiên có một vết mụn to ở lưng nhưng vì nhà thiếu thốn và chủ quan, cả nhà đều không nghĩ đó là một định mệnh nên không đi khám ngay. Chỉ sau một vài tuần, vết mụn đó lan nhanh khắp người cậu thanh niên trẻ một cách khó hiểu và không có dấu hiệu ngừng lại. Bà chạy vạy vay mượn khắp nơi mới đủ tiền đưa con vào viện và đau đớn đón nhận hung tin: động lực sống to lớn nhất đời mình, đứa con trai duy nhất của bà đã bị xuất huyết não. Bệnh viện từ chối nhận vì bệnh tình đã quá nặng. Bà nuốt hết nước mắt vào lòng, đem con trai về trong bất lực. Gần một năm sau, khi vừa tròn 18 tuổi, chàng trai trẻ qua đời, bỏ lại người mẹ đáng thương một mình giữa muôn ngàn sóng gió.
Cách đây hơn 30 năm, khi con bà vừa vào lớp 1 thì người chồng phụ bạc dứt áo ra đi, để lại cho bà mọi gánh nặng trong gia đình và một đứa con ốm yếu. Thương con, bà xin bố mẹ ruột cho về sống nhờ để có thể gửi con trong thời gian đi làm kiếm sống. Cũng vì thương con, sợ con còn nhỏ chưa hiểu chuyện và dễ tủi thân nên bà cũng nhiều lần từ chối những mối lương duyên đến với mình. Bà chỉ ước có thể nuôi con đến lúc trưởng thành, và khi đó, bà mới yên tâm lo cho thân mình. Vậy mà...
Khi vừa qua tuổi 17, con trai bà bỗng nhiên có một vết mụn to ở lưng nhưng vì nhà thiếu thốn và chủ quan, cả nhà đều không nghĩ đó là một định mệnh nên không đi khám ngay. Chỉ sau một vài tuần, vết mụn đó lan nhanh khắp người cậu thanh niên trẻ một cách khó hiểu và không có dấu hiệu ngừng lại. Bà chạy vạy vay mượn khắp nơi mới đủ tiền đưa con vào viện và đau đớn đón nhận hung tin: động lực sống to lớn nhất đời mình, đứa con trai duy nhất của bà đã bị xuất huyết não. Bệnh viện từ chối nhận vì bệnh tình đã quá nặng. Bà nuốt hết nước mắt vào lòng, đem con trai về trong bất lực. Gần một năm sau, khi vừa tròn 18 tuổi, chàng trai trẻ qua đời, bỏ lại người mẹ đáng thương một mình giữa muôn ngàn sóng gió.
Căn nhà rộng của bố mẹ bà Tươi để lại nhưng trống trải, lạnh lẽo vì thiếu hơi ấm người.
Hi vọng lớn nhất đời không còn nữa, mọi mong ước bấy lâu như tiêu tan, bà lại tiếp tục công việc đi giặt đồ mướn và may sửa quần áo cho xóm làng để kiếm tiền sinh sống và nuôi người mẹ già đau ốm (khi đó người ta chưa có nhiều máy giặt như bây giờ). Rồi một lần nữa, tử thần lại đến và cướp đi người mẹ già - người thân bên cạnh duy nhất của bà. Bà như ngã quỵ giữa sự đau thương và cô độc, nhưng vẫn cố sống "như người mất hồn dù không biết để làm gì, và sống vì ai nữa...".
Khó khăn lại đến, cách đây 1 năm, bà bị đau khớp nên té ngã trong nhà, bị gãy xương chân không đi lại được. Hiện tại bà vẫn đang phải bắt ốc khớp háng và chờ ngay phẫu thuật lấy ốc từ trong xương ra. Không đi đứng, làm việc được, lại chẳng ai chăm nuôi - mỗi ngày bà phải sống nhờ vào cơm từ thiện của xóm làng. Người cho cơm, người cho cá - cứ thế cuộc sống của bà lay lắt dựa vào những tấm lòng nhân ái.
Bức ảnh chụp bà Tươi bị ngã gãy chân.
Những chiếc ốc vít vẫn đang nằm trong cơ thể, bà Tươi lo lắng vì sợ không có tiền để phẫu thuật rút ốc ra.
Chiếc máy khâu cũ kĩ là tài sản quý giá nhất trong nhà để mà kiếm vài đồng mưu sinh.
Được chúng tôi gợi ý về việc nên vay vốn sửa lại nhà, cho thuê phòng để có nguồn thu sinh sống, bà Tươi tâm sự: "Nhà này chẳng phải của mình mà. Là của cha mẹ, sau này là của con cháu. Tôi giờ chỉ còn một mình, chẳng dám làm gì, sợ đụng chạm rồi các anh chị lại hiểu lầm, lại buồn phiền nhau. Thôi thì số mình nó khổ, ráng sống thêm một vài năm nữa để trả bớt nợ đời thì cũng đi. Không tham - sân - si làm chi để tạo nghiệp”.
"Có hôm thèm ăn thức ăn quá mà không dám đi xin, sợ phiền người ta. Mỗi ngày tôi nấu một ít gạo (gạo từ thiện cho) rồi ăn cho xong bữa. Sắp tới còn mổ cái chân, chẳng biết bao nhiêu tiền nên nếu có tiền tôi cũng không dám mua thịt. Đói lắm thì mua cái trứng về chiên, để dành ăn mấy ngày cho đỡ ngán cơm không. Lâu lâu hên, có người cho thức ăn cũ, tôi mừng lắm", bà Tươi xót xa chia sẻ.
0 comments:
Post a Comment