Thanh Nhật có niềm hy vọng lớn lao vào tương lai, không còn có những cơn đau, những ngày nằm viện, chỉ còn lại những ngày được cùng bạn bè cắp sách tới trường.
Vi Thanh Nhật (bản Hiển, Ngọc Lâm, Thanh Chương, Nghệ An) là một trong những em bé mắc căn bệnh tan máu bẩm sinh. Em đã phải chịu đựng những cơn đau đớn, phải chiến đấu cùng bệnh tật và hiện tại Thanh Nhật sau những ngày nằm điều trị đã trở lại trường. Khó có thể diễn tả niềm vui nào lớn lao với em hơn thế.
Một thời gian sau khi tiếp xúc với Thanh Nhật, nhóm các bạn trẻ trong Hành trình đỏ đã có dịp tới thăm em, chứng kiến cuộc sống của cậu bé dù mắc bệnh hiểm nghèo vẫn không ngừng tin yêu vào cuộc sống.
Nhật mắc trọng bệnh nhưng em vẫn luôn cố gắng học thật giỏi
Có những con người thoáng qua trong đời sống khiến ta không gợi nhớ điều gì, nhưng cũng có những người làm ta không thể nào quên. Trong chuyến đi công tác Nghệ An chúng tôi lại có dịp ghé thăm gia đình em Vi Thanh Nhật, một số phận khiến chúng tôi luôn nghĩ tới và mong muốn em được hạnh phúc.
Vượt qua gần 60km đường rừng núi bằng xe máy, chúng tôi có mặt tại nhà Nhật khi trời đã nhá nhem tối. Ai nấy đều nóng lòng muốn biết cuộc sống của em sau những ngày chiến đấu với bệnh tật diễn ra như thế nào. Mọi người đều rất hồi hộp và mong muốn được gặp ngay em, được ôm em vào lòng như những gì chúng tôi đã trao cho em nhiều tháng trước. Được gặp Nhật, những thành viên trong chuyến thực tế như vỡ òa vì cảm xúc lắng đọng lâu nay. Nhật như người em lâu ngày không gặp lại, và giờ đây, khi được gặp và hỏi thăm tình hình của em chúng tôi càng không giấu được cảm xúc của mình.
Gia đình em cũng có hoàn cảnh khó khăn
Nhật so với hơn một tháng trước đây hình như vẫn không thay đổi nhiều lắm. Cậu bé của chúng tôi vẫn nhút nhát và bé bỏng như ngày nào. Nhưng làn da của em có vẻ như đã sạm hơn nhưng đôi mắt em vẫn chan chứa hi vọng. Niềm hi vọng lớn lao vào cuộc sống tương lai sẽ không còn đau đớn, không còn khó khăn đè nặng lên vai em.
Trở lại trường sau 6 tuần vắng học vì phải nằm viện, bao nhiêu bài vở tạm xếp lại. Nhưng giờ đây cậu học trò nhỏ nhắn đã tự tin vượt lên hoàn cảnh, em có thể hòa nhập với bạn bè và tiếp tục công việc học tập còn bỏ dở. Em đã có thể sánh vai với mấy cậu bạn cùng trang lứa để đến trường với những điểm 10 đỏ chói từ chính những nét chữ đẹp, những phép toán chính em làm.
Nhật khoe với chúng tôi những tờ giấy khen học sinh giỏi mà em đạt được trong năm học trước. Tinh thần phấn đấu của Nhật làm chúng tôi rất cảm động. Nghe mẹ em bảo sắp tới em còn là đại diện của lớp đi tham gia kỳ thi học sinh viết chữ đẹp của trường.
Đến với gia đình Nhật, chúng tôi cảm giác được một sự gần gũi ngay từ những ánh mắt nhìn, những câu nói đùa, những lời hỏi thăm. Như người ta vẫn thường nói, chỉ cần là có duyên thì dù chỉ gặp gỡ trong thời gian ngắn cũng có thể đủ để trở thành “tri kỷ”. Nhất với là với chúng tôi, tình nguyện viên của CLB Ngân hàng máu sống Thành Vinh và các thành viên của Hành trình đỏ Nghệ An, chúng tôi tự cảm thấy mình cần phải giúp đỡ nhiều hơn các em nhỏ như Nhật. Chúng tôi mong muốn được thấy những cảnh sum vầy vui vẻ bên bếp lửa và chum rượu cần ở những ngôi nhà vùng cao có các em nhỏ mắc bệnh Thalassmia.
Những điểm 10 đỏ chói trong vở của Nhật
Chúng tôi ngồi lắng nghe những câu chuyện của Nhật và bố mẹ kể, thỉnh thoảng có một vài anh chị họ hàng của Nhật sang thăm, câu chuyện càng đong đầy và nhiều tiếng cười hơn. Câu chuyện tiếp nối, kéo dài và tưởng chừng như thể chẳng kết thúc được. Nhưng rồi cũng đã đến lúc lửa tàn, chúng tôi lại bắt đầu hành trình “về xuôi” trong cái không khí lạnh và ẩm ướt của rừng núi, lòng bùi ngùi, như không muốn rời xa. Những câu động viên, những lời dặn dò, lòng chúng tôi cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Nhật và các chị tình nguyện viên
Noi that
0 comments:
Post a Comment